SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ HAI TUẦN VIII MÙA THƯỜNG NIÊN
Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (10,17-27)
17 Khi ấy, Đức Giê-su vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”. 18 Đức Giê-su đáp: “Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. 19 Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ”. 20 Anh ta nói: “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ”. 21 Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi”. 22 Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
23 Đức Giê-su rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ: “Những người có của thì khó vào nước Thiên Chúa biết bao!”. 24 Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp: “Các con ơi, vào được nước Thiên Chúa thật khó biết bao! 25 Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Thiên Chúa”. 26 Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau: “Thế thì ai có thể được cứu?”. 27 Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được”.
SUY NIỆM
Trong Tin mừng hôm nay, chúng ta gặp thấy một người thanh niên rất đạo đức và đầy thiện chí, anh thực sự muốn tìm kiếm hạnh phúc vĩnh hằng. Nhìn chung, người này giữ đạo khá tốt, nhưng anh vẫn thao thức vì thấy mình còn thiếu điều gì đó. Anh cảm thấy đời mình vẫn còn gì đó chưa thực sự viên mãn. Chính vì thế, anh mới vội vã chạy đến với Đức Giêsu để hỏi xem mình còn phải làm gì để được sự sống đời đời.
Đức Giêsu đã cho anh biết anh chỉ thiếu một điều nữa thôi. Người bảo anh: hãy đi, bán những gì anh có, cho người nghèo, đến và theo tôi. Anh đang quỳ trước mặt Người, Người bảo anh đi một vòng rồi trở lại với Người, trở lại với đôi bàn tay trắng, không còn vướng bận của cải trần gian, nhưng lại đầy kho tàng trên trời. Tuy nhiên, anh lại buồn rầu cả trong lòng lẫn ngoài mặt, vì anh không thể làm điều còn thiếu nơi anh. Một mặt anh xin Đức Giêsu cho biết phải làm gì để được sự sống đời đời, mặt khác anh lại không dám làm điều Người mời gọi. Anh bị giằng co và cuối cùng anh bỏ đi vì muốn giữ lại “của cải” dưới đất, dù rất muốn có “kho tàng trên trời”.
Giàu có không phải là một tội hay một điều xấu. Chúa Giêsu cũng không lên án của cải nhưng Người mời gọi anh tách mình khỏi của cải để có thể tự do và có khả năng liên kết với Người. Hôm nay, Chúa cũng đang mời gọi chúng ta nhìn lại xem điều gì còn đang cản lối chúng ta theo Chúa và đến gần anh chị em mình. Mỗi người một hoàn cảnh, điều còn thiếu của anh thanh niên là lòng can đảm để sống thanh thoát với của cải. Còn với người trẻ hôm nay điều thiếu ấy có thể là: một chút can đảm, một chút cố gắng để từ bỏ những thú vui quá độ của thể xác, hay việc ăn uống, mua sắm… Trong đời sống gia đình, điều còn thiếu có thể là: một bữa cơm chung, một giờ cầu nguyện, một chút thời gian dành cho con cái, một chút nhạy cảm vợ chồng dành cho nhau hay một chút ân cần để cha mẹ bớt tủi thân trong tuổi già… Trong tương giao với mọi người, có phải ta đang thiếu một chút khiêm tốn hay một chút cảm thông, một lời xin lỗi, một cử chỉ động viên kịp thời, hay một chút cố gắng để công việc chung được tốt đẹp hơn…
Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người trong gia đình chúng con luôn đặt niềm tín thác vào tình yêu của Chúa vì “đối với loài người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể”. Cho nên, nhờ ơn Chúa giúp và mỗi ngày cố gắng một chút, chúng con sẽ ngày càng nên tốt lành và thánh thiện hơn. Amen.